Ngọc tỷ truyển quốc nguyên là Ngọc bích họ Hòa - Quốc bảo của nước Sở thời Chiến Quốc, sau lưu lạc các nước rồi mới được Thủy Hoàng Đế dùng để đẽo ngọc.
Tần Thủy Hoàng quy định rằng " Tỷ" (璽) là từ dành riêng để gọi Ấn của Hoàng đế, và "Tỷ" phải được chế và khắc trên ngọc, vì thế nên được gọi là "Ngọc tỷ", còn Ấn ký Hoàng đế được gọi là "Tỷ thư". Từ đó "Tỷ thư" trở thành từ ngữ riêng để chỉ chiếu thư và sắc mệnh của Hoàng đế.
Ngọc họ Hòa là báu vật truyền từ thời Xuân Thu ở nước Sở. Đến khi vua Tần diệt nước Sở (223 TCN) thì nắm được ngọc họ Hòa. Tôn Thọ chế ra Ngọc tỷ vuông vức bốn tấc, phía trên khắc hình con rồng cuộn khúc, tinh xảo khéo léo, phía dưới khắc tám chữ triện. Tám chữ này do tay Thừa tướng Lý Tư viết, chiếu theo ý của Tần Thủy Hoàng:
受 命 於 天 既 壽 永 昌
(Phiên âm: Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương)
Nghĩa là:
Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Đế vi Đế, thự thụ cự ký nhĩ chi chân.
Từ đó, "Ngọc tỷ truyền quốc" trở thành vật tượng trưng ngôi vị, quyền lực của các Hoàng đế. Ngôi Hoàng đế là do trời ban. Các vua mới lên ngôi, điều trước hết là cố tìm cách chiếm hữu để chứng minh tính cách thần thánh của mình với dân chúng, và mình là người "được mệnh trời ban".
Tần Thủy Hoàng quy định rằng " Tỷ" (璽) là từ dành riêng để gọi Ấn của Hoàng đế, và "Tỷ" phải được chế và khắc trên ngọc, vì thế nên được gọi là "Ngọc tỷ", còn Ấn ký Hoàng đế được gọi là "Tỷ thư". Từ đó "Tỷ thư" trở thành từ ngữ riêng để chỉ chiếu thư và sắc mệnh của Hoàng đế.
Ngọc họ Hòa là báu vật truyền từ thời Xuân Thu ở nước Sở. Đến khi vua Tần diệt nước Sở (223 TCN) thì nắm được ngọc họ Hòa. Tôn Thọ chế ra Ngọc tỷ vuông vức bốn tấc, phía trên khắc hình con rồng cuộn khúc, tinh xảo khéo léo, phía dưới khắc tám chữ triện. Tám chữ này do tay Thừa tướng Lý Tư viết, chiếu theo ý của Tần Thủy Hoàng:
受 命 於 天 既 壽 永 昌
(Phiên âm: Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương)
Nghĩa là:
Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Đế vi Đế, thự thụ cự ký nhĩ chi chân.
Từ đó, "Ngọc tỷ truyền quốc" trở thành vật tượng trưng ngôi vị, quyền lực của các Hoàng đế. Ngôi Hoàng đế là do trời ban. Các vua mới lên ngôi, điều trước hết là cố tìm cách chiếm hữu để chứng minh tính cách thần thánh của mình với dân chúng, và mình là người "được mệnh trời ban".