Theo đó, vào năm Kiến An thứ 13 (năm 208), sau khi bình định vùng phương bắc rộng lớn và nắm giữ quyền lực trọng yếu, Tào Tháo quyết định dẫn quân về phía Nam, sẵn sàng vượt sông Trường Giang để tiêu diệt hai kẻ địch lớn là Tôn Quyền và Lưu Bị.
Trước khi lâm trận Xích Bích, vào một đêm đông ở trên thuyền, Tào Tháo vừa ngồi uống rượu vừa cao hứng sáng tác bài thơ "Đoản ca hành". Bài thơ thể hiện tráng chí muốn thống nhất Trung Hoa của Tào Tháo, vừa cho thấy nỗi niềm ưu tư của vị quân chủ này vì đại nghiệp chưa thành. Ngoài ra, "Đoản ca hành" còn là bài thơ bộc lộ khát khao chiêu mộ hiền tài ở trong thiên hạ về giúp sức xây dựng cơ nghiệp của Tào Tháo.
"Núi không ngại cao, biển không ngại sâu" là câu thơ vừa thể hiện chí lớn của vị quân chủ họ Tào, đồng thời cho thấy sự khiêm tốn và thận trọng của ông.
Câu thơ này cũng gửi gắm ý nghĩa sâu xa rằng, trong cuộc sống, muốn tiến bộ hơn nữa thì chúng ta phải khiêm tốn, thận trọng và không được tự mãn.
Cái này bản dịch của Phan Kế Bính.
"Cuộc vui có được là mấy chốc?
Có khác chi hạt móc sáng ngày.
Nguồn sâu lai láng vơi đầy,
Giải phiền hoạ có rượu này làm vui!
Tràng áo xanh ngậm ngùi làm tớ.
Hươu ngoài đồng hớn hở gọi nhau.
Khách ta, ta đã gặp nhau,
Gảy đàn, thổi sáo ngó hầu thêm vui!
Trăng sáng tỏ, bùi ngùi trong dạ,
Nỗi lo này biết ngỏ cùng ai?
Chuyện trò kể lể xa xôi.
Nhớ người nghĩa cũ cười vui đề huề...
Quạ đêm trăng bay về nam hậu.
Lượn ba vòng biết đậu cành nao?
Nước càng sâu, núi càng cao.
Chu công trọng khách xôn xao kéo về..."
Trước khi lâm trận Xích Bích, vào một đêm đông ở trên thuyền, Tào Tháo vừa ngồi uống rượu vừa cao hứng sáng tác bài thơ "Đoản ca hành". Bài thơ thể hiện tráng chí muốn thống nhất Trung Hoa của Tào Tháo, vừa cho thấy nỗi niềm ưu tư của vị quân chủ này vì đại nghiệp chưa thành. Ngoài ra, "Đoản ca hành" còn là bài thơ bộc lộ khát khao chiêu mộ hiền tài ở trong thiên hạ về giúp sức xây dựng cơ nghiệp của Tào Tháo.
"Núi không ngại cao, biển không ngại sâu" là câu thơ vừa thể hiện chí lớn của vị quân chủ họ Tào, đồng thời cho thấy sự khiêm tốn và thận trọng của ông.
Câu thơ này cũng gửi gắm ý nghĩa sâu xa rằng, trong cuộc sống, muốn tiến bộ hơn nữa thì chúng ta phải khiêm tốn, thận trọng và không được tự mãn.
Cái này bản dịch của Phan Kế Bính.
"Cuộc vui có được là mấy chốc?
Có khác chi hạt móc sáng ngày.
Nguồn sâu lai láng vơi đầy,
Giải phiền hoạ có rượu này làm vui!
Tràng áo xanh ngậm ngùi làm tớ.
Hươu ngoài đồng hớn hở gọi nhau.
Khách ta, ta đã gặp nhau,
Gảy đàn, thổi sáo ngó hầu thêm vui!
Trăng sáng tỏ, bùi ngùi trong dạ,
Nỗi lo này biết ngỏ cùng ai?
Chuyện trò kể lể xa xôi.
Nhớ người nghĩa cũ cười vui đề huề...
Quạ đêm trăng bay về nam hậu.
Lượn ba vòng biết đậu cành nao?
Nước càng sâu, núi càng cao.
Chu công trọng khách xôn xao kéo về..."